VÌ SAO RƠI
TƯỞNG NHỚ NGƯỜI BẠN QUÁ CỐ
DƯƠNG XUÂN ĐIỀN ( BEN TRE )
Giữa đêm trường lạc lõng
Lại một vì Sao rơi
Gió bên trời se lạnh
Khóc tiễn một người đi
Ngày đi xa vạn lý
Quên lời hẹn câu thề
Vội bỏ lại làng quê
Những ân tình tri kỷ
Người ra di xa phố
Bỏ chén tạc chén thù
Sầu tiếng đàn ngày cũ
Lạc phím rũ bụi trần
Hỡi đàn Chim ngàn phương
Bay về đâu cho gởi
Chút kỷ niệm tình thâm
Bạn tôi giờ …thiên cổ .
Những năm tháng vui tươi rồi cũng qua đi, thời gian qua mau đã không còn giữ được mãi những sợi tóc giờ đã lốm đốm sương pha, và nụ cười mỉm trên gương mặt đượm buồn, đả vốn quen với kiếp sống phong trần sương gió.
Chiều cuối năm, một buổi chiều êm như giấc mộng, mấy rặng mù u bên kia đường đứng lặng yên đợi gió, từng giọt nắng cuối cùng của buổi chiều tà còn lãng vãng bên bờ lau, lướt qua những cánh đồng xanh thẳm, như tiếc nuối ngày cuối cùng của một năm cũ sắp đi qua. Những xóm thôn nằm uốn mình theo con sông trãi dài bàng bạc trắng, khói bếp nhà ai thổi bữa cơm chiều nhẹ tỏa thành từng đám màu lam, ôm ấp lấy những mái lá lưa thưa .
Có ngờ đâu tôi lại gặp anh giữa đồng xanh lộng gió, của một chiều cuối năm êm ả, và đâu ai ngờ rằng đó cũng là lần gặp sau cùng trước khi mùa Xuân mới đến.
Chiều xuống mau lắm, bóng anh và tôi mờ đi trên thảm cỏ, gió lùa vào từng cành cây kẽ lá, bầu trời vàng úa, gần xa dăng ngang mấy đám hoang thôn, xác xơ như không còn sinh khí, khiến lòng tôi không sao cầm được buồn thương.
Tôi đã gọi tên anh, như ngày đầu mới biết nhau nơi một quán vắng thưa người, tôi đã nghe anh đàn những bản nhạc buồn và những bài dân ca mộc mạc tình quê hương dân tộc, những điệp khúc thật buồn đủ làm tan đi những lớp sương đêm. Anh chưa kể tôi nghe về những cuộc tình đã đi qua vội vã, như không còn chôn kịp những cánh thư tình theo gió bụi thời gian. Sau tiếng chuông của ngôi Chùa cổ kính, Trăng chưa sáng hẳn, trời trong xanh thăm thẳm và cao, du du như tiếng sáo diều, ánh trăng tràn ngập trên con đường trắng xóa . Anh đã cùng tôi uống nhiều chén rượu cay nồng, từng ngụm khói thuốc lá bay lơ lửng hòa vào khoảng không vô định .
Anh lại ngắm Sao trên nền trời đêm lặng ngắt. Nhìn những chấm Sao đổi ngôi, rồi một vì Sao rơi, bất giác anh khẽ rùng mình rồi thở dài, đưa mắt nhìn về một phương xa nào đó.
Tôi rời khỏi kinh thành ánh sáng của một buổi chiều Xuân, có lá hoa vàng rơi đầy đường.Trên quản đồng rộng, cơn gió nhẹ hiu hiu đưa lại thoảng một mùi hương hoa Mai thơm ngát, tiếng người dưới đồng gọi nhau ơi ới, ngoài trời dài tiếng Ếch Nhái ra, tất cả như đang ngủ yên dưới cánh đồng phũ đầy mùi khói rạ .Tất cả cảnh vật quanh đây bao giờ cũng giống như anh, cũng ảm đạm như buổi chiều xuân này .
Đường về phía anh yên nghĩ sau mà lạnh lẻo đìu hiu, từng đám rêu xanh, lau sậy bao phủ cả lối đi, đường trơn ướt như bao nhiêu dòng lệ tiễn đưa đã đổ trên lối mòn còn đọng lại. Vài nén hương và những đóa vòng hoa, vàng mã còn sót lại rũ bên ngôi mồ mới đắp. Anh đã ngủ yên trong lòng đất trong vòng tay ôm của mẹ, của linh hồn đất nước. Tôi chỉ còn khóc anh lần này nữa, rồi ngày mai đây những hình ảnh cũ sẽ vĩnh viễn rời xa, xa dần theo năm tháng, nhưng những hình ảnh đẹp ngày nào chắc sẽ không bao giờ phai nhạt trong tôi .
Gió lại thổi, trên trời cao vẳng nghe tiếng khóc của dài con Én nhỏ lẻ loi, tiếng đàn ai xa xa vọng lại, mà cứ ngở anh vừa đâu đó hôm qua đã đàn cho tôi hát, bài hát cuối cùng nơi quán vắng ngày nào.
Rồi đêm nay. Sao lại rơi …lại rơi …
BENTRE -15 - 3 - 2012
Tietkimbe
tietkimbe@yahoo.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét