Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

XUÂN TRẮNG

XUÂN TRẮNG
14:10 21 thg 12 2011Công khai1 Lượt xem 0
                                    XUÂN TRẮNG
                                          
    
 

 Còn nhớ hôm nào đây.  khi xuân về trên vòm mộng mơ của quê hương yêu dấu .
     Trên con đường làng trải  dài những bước chân màu trắng. của đóa hoa cười. của lớp cỏ êm trên sân, đường khô nắng ấm, hay qua tiếng khóc ru hồn của lớp sỏi buồn thiu.
   Từng bước chân ngà ngọc hồn nhiên vội bước mãi trên phím đàn hoa cỏ, những tà áo trắng quyện bay trong gió chiều tựa như sương, như khói.
 
  Những cánh Bướm mộng của vườn xuân, tà áo trắng tung bay hòa với gió nhẹ tạo thành cung đàn muôn điệu. Còn nhớ hôm nào đây, xuân len lỏi qua khu vườn tre, xạt xào đùa giởn bên khung trường vôi trắng . Nhớ từng mái ngói lưa thưa, còn chừa lổ hỏng cho nắng ấm lọt vào soi mòn trang giấy trắng.








   Nhớ nhiều lắm và nhớ thật nhiều những mùa xuân êm ả, và nhất là trong tâm tư vẫn còn man máng một ảnh
hình nào ưu ái trắng trong .
.
   Thời gian qua mau như con thuyền suôi dòng về bến lạnh, tất cả mùa xuân xưa đả mất và còn lại gì đâu nửa. A !.. vẫn còn đây, dù kỷ niệm củ đả vĩnh viễn rời xa, nhưng tâm tư vẫn còn níu lại một chút gì đó trong tâm tưởng, tháp liền vào khung hoa trắng . Giờ đây dẫu biết rằng đôi tay xuân vàng rở sẻ thêm một lần khép cánh, để trả lại thời gian những ngày tháng lạ buồn.
    Nhớ năm nào cũng vào độ này, những đứa bạn đến chia tay tôi với hành trang trên tay, ngậm ngùi như xa, như vắng, tôi vẫn còn nghe đâu đây dư âm ngày tạm biệt :'' Đời bọn mình rồi còn gì đâu, nếu không là một chuổi ngày dài lê thê vô dị .''


  Rồi tất cả lại kéo nhau ra đi ...và chỉ còn lưu luyến một bóng hình nào ở lại, tôi chỉ biết ôm một nổi buồn vô cớ, một chút xót xa dâng theo từng bước chân đi .
  Nhưng thật phũ phàng và bẽ bàng chi xiết.  khi mình không còn là mình của ngày xuân năm củ nửa, và hình ảnh ngày nào chắc hẳn sẻ thay thế cho màu áo trắng của xuân buồn đau. Bây giờ dài ý nghỉ rời rạc cho xuân màu trắng vẫn còn chập chờn trong tâm tưởng , ước gì mình vẫn là mình, của mùa xuân năm củ, của những ngày xưa thân ái,  vẫn mơ màng nhìn khói mây bay, và vui đùa với ánh trăng vàng năm củ, vẫn hồn nhiên chờ Nhạn mang tin về cho thỏa lòng mơ ước .
    Rồi đời lại đi vào mộng mơ. Một buổi sáng mưa bay mù trời và gió đầu mùa từ phương Bắc kéo về hiu hiu thổi,  tôi cảm thấy lòng mình thật cô đơn và trống trải.
   
 Nhớ hôm nào đây, từng chiếc lá ưu tư rơi rụng  chạy theo tôi từng bước chân hoang dại,  từ trong đám hoang thôn, vẵng nghe tiếng hát vu vơ của ai đó ru con ngủ,  mùi khói rơm nhẹ tỏa, ngoài trời dài tiếng nhóc nhen kêu thảm. Bao nhiêu năm qua rồi mà cuộc đời  họ vẫn thế, vẩn bình lặng trước những buổi hoàng hôn về . Nhìn bên kia đường dài cọng cỏ đứt đoạn run run trước gió,  mà lòng không sau cầm được buồn thương.
  
   Bao năm suôi ngược dừng lại nơi đây, mà thấy có cái gì đó khác lạ  cứ dâng theo từng bước chân đi, lòng cứ thương thương nhớ nhớ về một mùa xuân năm củ đả xa rồi. Trên trời cao từng đám mây màu xám trắng giăng giăng bay theo làng gió nhẹ,  những đàn chim vội vả bay về tổ trong buổi chiều cuối đông lạnh lẻo, và hình ảnh những cây phượng già nua trước sân trường năm củ. Trong khung trời mơ ước ngày, nào hôm nay tôi lại đón mùa xuân bằng những bước chân buồn.
              Mùa xuân trắng trong đôi tay vàng nở
              Khóc âm thầm thương lở một mùa hoa
                               TIET KIM BE
                           tietkimbe@yahoo.com





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét